Chapter 36:

Sau một lúc, mèo Gấu có vẻ lần ra được ngoài rìa của cơn mơ. Nó đập tay lên vai con chuột nhắt: 
‐ Tí Hon nè! ‐ Dạ. ‐ Ảnh bảo em chuyện này nhé! ‐ Chuyện gì hả anh? ‐ Em vẽ chị Áo Hoa đã giống lắm rồi! ‐ Dạ. – Tí Hon ngơ ngác, vẫn chưa biết con mèo muốn gì. 
Mèo Gấu đưa mắt nhìn ra ngoài trời, thấp giọng: 
‐ Em có thể vẽ thật thật nhiều bức tranh giống như vậy chứ? ‐ Thật nhiều là bao nhiêu ạ? ‐ Anh cũng chẳng biết. 
Tí Hon liếm mép như thể nó vừa ăn kem: 
‐ Mười bức hả anh? ‐ Nhiều hơn thế! ‐ Hai mươi bức? ‐ Vẫn còn ít lắm! 
Tí Hon gãi tai: 
‐ Thế một trăm bức hả anh? 
Mèo Gấu chép miệng: 
‐ Anh không rõ một trăm bức đã đủ chưa?  
Đầu chú chuột nhắt quay tít mù: 
‐ Thế anh định làm gì với những bức tranh? ‐ Chúng ta sẽ dán những bức tranh ngoài phố. Dán lên tường. ‐ Dán lên tường? ‐ Ờ, bắt đầu từ nhà mình. ‐ Để làm gì vậy? ‐ Nếu chị Áo Hoa trong thấy, chị ấy sẽ biết đường đi tìm anh. ‐ Em biết rồi. Chị ấy sẽ lần theo những bức tranh. ‐ Đúng rồi. ‐ Như vậy sẽ phải vẽ nhiều lắm đấy. ‐ Em làm được không? ‐ Em sẽ làm được. Em muốn một ngày nào đó được gặp chị Áo Hoa ‐ Rồi em sẽ gặp. ‐ Thế em vẽ ngay hôm nay hở anh? ‐ Ờ, ngay  hôm nay.

Chapter 37:  

Từ hôm đó mèo Gấu nhặt nhạnh (cả đánh cắp nữa) bất cứ tờ giấy nào nó tìm thấy trong cung điện, đem cho chú chuột họa sĩ. 
Còn Tí Hon từ sang đến tối chỉ làm mỗi việc: vẽ, vẽ và vẽ. 
Bọn chuột nhóc xúm lại xem, bàn tán ầm ĩ: 
‐ Mày vẽ con mèo nào thế? ‐ Một con mèo tam thể à? 
Tí Hon thì thầm: 
‐ Chị Áo Hoa đấy. ‐ Chị Áo Hoa nào? 
Tí Hon nói giọng bí mật: 
‐ Tụi mày không biết đâu! ‐ Thế mày biết à? ‐ Tao hở? Tao cũng… không biết! ‐ Hi hi hi… 
Buổi tối, Tí Hon cùng Út Hoa lẻn ra ngoài, và cùng với mèo Gấu đi dán các bức tranh lên các dãy tường dọc phố. 
Tối hôm sau, cả ba đi xa hơn, qua thật nhiều những ngã tư để đến những khu phố khác. 
Tối hôm sau nữa, cả ba đi xa hơn nữa, qua thật nhiều những ngã tư khác 
nữa. 
Tụi nó đi về các hướng khác nhau (vì thực sự mèo Gấu chẳng biết căn nhà cũ của nó ở về phía nào) và lấp đầy bất cứ khoảng tường nào còn trống bằng bức chân dung nàng mèo tam thể. 
Đã không ít lần Tí Hon và Út Hoa gặp nguy hiểm trước lũ mèo hoang, nhưng những lúc như vậy mèo Gấu đều kịp thời can thiệp, sau đó chú lếch thếch trở về với thân thể đầy thương tích. 
                             

Chapter 38: 

‐ Mày làm sao thế hở Gấu? 
Một ngày công chúa Dây Leo phát hiện những vết xước trên người con mèo. 
‐ Mày đi đánh nhau với bọn chuột à? 
Nhiều mảng lông của chú bị tróc, có nơi lộ cả da và cô nhìn thấy những vết 
cào. 
‐ Chúng đánh mày ra nông nỗi này ư? 
Tệ hơn nữa, tai trái của chú bị rách 
‐ Nhưng làm sao một con mèo lại bị lũ chuột cấu xé như thế này được? 
Công chúa nói, lo lắng, bồn chồn, không cần phải tinh ý như tác giả mới thấy mắt cô ngân ngấn nước. 
Mèo Gấu nghe thấy hết và nhìn thấy hết, nhưng nó không thế nói được ngon ngữ của loài người. 
Giả như có nói được thì nó cũng không biết nói gì. Chẳng lẽ bảo với công chúa rằng nó bị những con mèo khác tấn công và sở dĩ như vậy là vì nó ra sức bảo vệ cho lũ chuột. Nói vậy có thánh mới tin nổi! Công chúa thì không phải là thánh. 
‐ Hay để tao xích mày lại để mày khỏi đi đánh nhau? 
Công chúa vừa nói dứt câu, con mèo nhảy phóc một cái, đã ở trên cành sứ. 
‐ Thôi, tao nói đùa thế thôi  
Công chúa xuống giọng. Cô cũng chẳng muốn xích con mèo. Một con mèo vô dụng đến mức phải xích lại để khỏi bị chuột tấn công, đó là cái cớ chính đáng để nhà vua Sang năm tống mèo Gấu ra cửa mà không ai có thể ngăn cản được. 
                      
Chapter 39: 

Trong khi mèo Gấu te tua xơ mướp thì con chuột Tí Hon cũng đến ngày xơ mướp te tua. 
‐ Thằng què này! – Giáo sư Chuột Cống gầm lên khi thấy xấp tranh mèo. Giọng ngày loáng xoảng như tiếng xoong chảo vỡ, nghe mới hung tợn làm sao. 
Ở đây cũng nên nói qua một chút về ngài giáo sư Chuột Công. Ngày vốn không phải cư dân của cái hang này. Đây là xứ sở của chuột nhắt, với rất nhiều đường ngang ngõ tắt trong lòng đất xốp và ẩm. Trước khi Chuột Cống lạc tới đây, trong hang vẫn có nhiều thức ăn dự trữ - đó là thói quen của chuột nhắt. 
Giáo sư Chuột Cống lâu nay vẫn sống dưới các cống ngầm và nơi kiếm ăn ưa thích của ngài là các bãi rác ở khu chợ. Nhưng một đêm nọ, thợ săn chuột xuất hiện. Vô số những cây sào tre chọc xuyên vào lòng cống. Ngài giáo sư run rẩy chứng kiến rất nhiều đồng bọn của mình bị sa vào các mẻ lưới chăng ở cửa cống. Chân chuột cống có móng dài, đã vướng vào các mắt lưới, vùng vẫy thế nào cũng không thoát. 
Giáo sư Chuột Cống may mắn chạy thoái nhờ tuôn vào một kẽ nứt trên đường ống. Ngài chạy thục mạng, hồn vía lên mây, rồi số phận xui khiến ngài chạy đến cung điện của nhà vua, lạc vào lãnh địa của cộng đồng chuột nhắt. 
Từ hôm đó, tự nhiên ngài trở thành trùm. Bên cạnh những con chuột nhắt bé tí thì một con chuột cống bẩn thỉu, ướt át và to cồ cộ chẳng khác nào một ông khổng lồ. Ngài giáo sư lại là một con chuột cống hung dữ, quỷ quyệt và háu ăn. 
Ngài ở với lũ chuột nhắt một tuần, đã chén sạch kho dự trữ trong hang. 
                      
Chuột cống là loài chuột ăn tạp nên ngũ cốc và sâu bọ vẫn không làm thỏa mãn khâu vị của ngài. Những bịch cơm Tí Hon tha vè mỗi ngày với sự trợ giúp của mèo Gấu dĩ nhiên không làm giáo sư Chuột Cống hài lòng. 
Đêm đến ngài vẫn sai phái bọn chuột nhắt mò ra phố lung sục các bãi rác kiếm thức ăn về cho ngài. Đã có nhiều con chuột rơi vào miệng bọn mèo hoang khi thực hiện công việc nguy hiểm này. 
Cộng đồng chuột tuy bất mãn nhưng không dám chống đối. Giáo sư Chuột Cống đe rồi. Rằng nếu cần ngài sẽ gọi cả binh đoàn chuột cống tới quét sạch cái hang này. 
Cũng chẳng ai biết Chuột Cống có học hành gì không nhưng ngài cứ xưng là giáo sư. Và tự cho phép mình không phải động tay động chân gì hết, chỉ phụ trách việc giảng giải đạo lí làm… chuột, kiêm cả quan toàn phán xét mọi phát ngôn và hành vi trong cộng đồng. 
Trong bọn, chỉ có Tí Hon, chú chuột nhắt bé nhất, là dám làm mếch lòng giáo sư. 
                      
Chapter 40: 

Lần này cũng vậy. 
Trong khi giáo sư Chuột Cống, bằng các bài giảng của mình, vẽ ra một chân dung mèo ác độc, thâm hiểm và dữ tợn thì Tí Hon lại dùng các tài năng cảu mình vẽ một nàng mèo tam thể dịu dàng, yểu điệu, tóm lại rất đáng yêu. 
Đã thế, nó không chỉ vẽ một bức mà vẽ hang trăm bức. 
Như mọi lần, giáo sư Chuột Cống một tay nắm tai chú chuột nhắt nhấc bổng nó lên, tay kia gõ cây thước xuống xấp tranh vương vãi trên nền  hang, miệng quát tướng: 
‐ Mày vẽ nhăng nhít gì đây? Hả? 
Trong khi con chuột nhắt đang ú ớ, giáo sư Chuột Cống tiếp tục dội xuống đầu nó một tràng tiếng gầm: 
‐ Mèo!  Mèo! Mèo! 
Giáo sư co chân đá vào Tí Hon đang lơ lửng: 
‐ Đó là những cái gai, là thuốc độc! Đó không phải là những bông hoa! 
Con chuột nhắt đưa qua lại trong không trung sau mỗi cú đá của ngài giáo sư. Trông nó giống một quả lắc bằng bông. 
Những con chuột khác chứng kiến đòn trừng phạt bằng ánh mắt lo lắng,sợ 
hãi. 
Út Hoa rụt rè: 

‐ Thưa giáo sư… 
Giáo sư Chuột Cống không để con chuột lang nói hết câu. Mắt ngài lóe lên, hiện rõ vẻ hằn học: 
‐ Cả ngươi nữa! Ngươi và thằng què kia cùng một giuộc, tưởng ta không biết sao! 
Ngài giáo sư buông cây thước xuống nền hang để rảnh tay tóm lấy mẩu tai của nàng chuột. 
Bây giờ thì đã có hai con chuột treo toòng teng trong không. 


trang 1 trang 2 trang 3 trang 4 trang 5 trang 6 trang 7 trang 8 trang 9 trang 10 trang 11 trang 12 trang 13

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh



Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

- Copyright © Huyền Thoại Blog - Hatsune Miku - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -