Posted by : Tiểu Ngân Lang Thứ Bảy, 30 tháng 3, 2013

Chúng vẫn mãi ở bên nhau bất kể đâu, cho dù đó là Thiên Đường hay Địa Ngục 

            





Tiểu Hoa và Tiểu Hắc là hai con mèo rất đáng yêu, chúng là một đôi bạn rất thân. Mùa hè chúng trầm mình dưới nước cho đỡ oi bức; trời lạnh, chúng dựa vào nhau, truyền hơi ấm cho nhau. Khi ăn cơm, Tiểu Hắc luôn nhường cho Tiểu Hoa phần cơm, phần cá ngon nhất ; vì thế mà Tiểu Hắc ngày càng gầy ốm, còn cô nàng Tiểu Hoa ngày càng mập mạp, đáng yêu hơn.
            Vào một buổi tối, ánh trăng tròn vằng vặc;
Tiểu Hắc nằm dựa bên Tiểu Hoa. Nhìn ngắm khuôn mặt quen thuộc khi ngủ của Tiểu Hoa, mắt nó ánh lên niềm vui và hạnh phúc.
            Lúc này từ ngoài cửa vọng vào tiếng nói của ông chủ: “ Hai tháng nữa đem con mèo  mập này đến lò mổ, ba sẽ bảo thợ may may cho con một chiếc mũ da thật đẹp, con gái yêu à!”
            Trời đất như quay cuồng, Tiểu Hắc suốt đêm không ngủ, nó hiểu rõ, từ bây giờ trở đi, Tiểu Hoa không thể trốn được. Từ đó về sau, mỗi khi ăn cơm Tiểu Hắc không đợi Tiểu Hoa nữa, mà một mình ăn hết phần cơm.
             Ngày qua ngày, Tiểu Hắc ngày càng béo lên thấy rõ nhưng Tiểu Hoa thì vẫn thế vẫn mũn mĩm, đáng yêu; và  không gầy đi chút nào.
            “ Xem bạn mập như vậy nên giảm béo đi thôi ”, Tiểu Hắc đánh bạo nói với Tiểu Hoa.
            Tiểu Hoa nghe nói như vậy liền tức giận nói :” Tôi mập liên quan gì đến bạn, bạn cho rằng bạn là ai ?”
            Chúng đã cãi nhau, bắt đầu dần cách xa nhau, Tiểu Hoa rất đau đớn chẳng buồn ăn cơm cũng vì thế mà nó ngày càng trở nên gầy ốm, Tiểu Hắc thấy vậy rất đau lòng , nhưng nó biết nó làm đúng. Thời gian dần qua, ngày lại ngày, cả hai chẳng dám nhìn mặt nhau, nói chi đến vui đùa cùng nhau. Tiểu Hắc buồn lắm , nhiều lúc nó muốn nói ra tất cả , nhưng không , nó biết chỉ có thế này nó mới cứu được Tiểu Hoa. Ngập ngùi suốt hai tháng nó chỉ còn cách viết vào nhật kí lời xin lỗi của mình cũng như tất cả niềm vui còn lại trong hai tháng ngắn ngủi

      Ngày định mệnh đã đến,  vẫn là một đêm không trăng, heo hút lặng câm. Tiểu Hắc bị kéo đi, nó kêu lên mấy tiếng cuối cùng chào người bạn tri kỉ của nó. Lặng thầm nhìn Tiểu Hoa đang ngủ rồi cũng lặng thầm đi vào cát bụi.
            Suốt mấy ngày sau, Tiểu Hoa réo gọi Tiểu Hắc khắp nơi, nhưng mãi không gặp, nó lại càng ốm hơn. Một tuần trôi qua, món quà sinh nhật được gửi đến căn biệt thự nhỏ. Cô chủ vô cùng vui mừng với nó. Tiểu Hoa chẳng mẩy mai để ý đến . Nó đang tìm kiếm tất cả những gì còn lại của Tiểu Hắc, kể cả quyển nhật kí.
            Mỗi câu từ đọc qua, nó lại càng không thể tin nổi đó là sự thật, Tiểu Hắc đã chết. Cậu trai ngày nào vẫn cười vẫn khóc cùng nó đã bảo vệ nó đến hơi thở cuối cùng, trong khi đó nó lại vô tâm hờn giỗi. Tiểu Hoa đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần, chỉ biết rằng mỗi lần đọc xong nó lại đầm đìa nước mắt.
Bất giác nó quay lại nhìn món quà sinh nhât của cô chủ, lập tức Tiểu Hoa nhận ra bộ lông nhung huyền tuyệt đẹp của bạn mình, tim đau như cắt nó nhảy xổ vào cô chủ , giật lấy món quà tuyệt đẹp đó rồi lao thẳng vào cái lò sưởi đang hực lửa. Nó không muốn ở thế giới bên kia Tiểu Hắc phải chịu lạnh lẽo cô đơn, nó muốn đi sang thế giới đó để bầu bạn cùng Tiểu Hắc...


{ 1 nhận xét... read them below or add one }

- Copyright © Huyền Thoại Blog - Hatsune Miku - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -