Chapter 46:
Tí Hon chạy và chạy, bò và bò.
Chạy những chỗ rộng và bò những chỗ lỗ thông hơi đột ngột hẹp lại, chỉ vừa đủ cho nó chui qua.
Lưng và bụng nó cọ vào vách làm rụng hang túm lông, nhiều chỗ da bị tróc.
Mãi về sau Tí Hon mới cảm thấy đau rát. Còn ngay lúc đó, nó chẳng có cảm giác gì.
Nó chạy và bò, bò và chạy, rồi lại bò, về phía sự sống. Trong lúc cuống quýt, nó không có thì giờ lắng nghe xem trái tim nó còn đập hay không, chỉ thấy ngực tức nghẹn.
Ngay cả khi ra khỏi đường hầm, đã thấy vô vàn ánh sáng xát vào mắt, đã nghe vô vàn gió cù vào người, con chuột nhắt vẫn không dừng chân.
Nó lao vào mải miết, vẫn chưa hết sợ hãi, va đầu phải một thứ gì rất cứng để rồi nhận ra đó là bức vách của cung điện nhà vua.
Nó men theo bờ tường, leo dọc thân dây cát đằng và chỉ nhận ra mình thoát chết khi nhìn thây cái ban công quen thuộc.
Bên kia lan can, mèo Gấu đang ườn mình một cách biếng nhác và uể oải lê mắt trên những đám mây.
Từ trên cao tia nhìn của mèo Gấu rớt xuống chỗ Tí Hon vừa phát ra tiếng động. Chú nhòm người lên, hai tai dựng đứng.
Một con mèo mang những vết xước cũ ngỡ ngàng đối diện một con chuột mang những vết xước mới.
‐ Ồ, em vừa đánh nhau với ai à? – Mèo Gấu tiến về phía người bạn nhỏ, ngạc nhiên hỏi. ‐ Lão Chuột Cống rượt em. – Tí Hon hổn hển đáp, nó vẫn còn mệt phờ râu.
Mèo Gấu từng nghe Tí Hon kể về giáo sư Chuột Cống.
‐ Thế lão đâu rồi? – Mèo Gấu nghiến răng, đảo mắt nhìn quanh. ‐ Em cũng chẳng biết nữa. Em mải chạy, không có thì giờ ngoái lại xem lão ở đâu!
Con chuột nhắt xoa tay lên ngực như muốn làm trái tim đập chậm lại.
‐ Một ngày nào đó a sẽ hỏi tội lão.
Mèo Gấu nói, và nó đặt tay lên đầu Tí Hon:
‐ Em ở lại đây với anh… ‐ Em phải về. ‐ Em không sợ rơi vào tay lão Chuột Cống lần nữa à? ‐ Em sợ. Nhưng em sợ Út Hoa lo lắng hơn.
Con chuột nhắt làm mèo Gấu nhớ đến nàng Áo Hoa của mình. Chú nhìn Tí Hon bằng cặp mắt ái ngại:
‐ Hay là anh đi cùng em. Nếu lão Chuột Cống…
Mèo Gấu làm Tí Hon cảm động. Con chuột nhắt hiểu lòng tốt của con mèo.
‐ Cảm ơn anh.
Chapter 47:
Con chuột nói. Rồi nó nói tiếp:
‐ Nhưng cửa hang bé tí, anh không vào được đâu…
Tí Hon chưa bỏ đi ngay. Trái tim nó vẫn đang đập thình thịch ở đâu đó trên cổ họng, và hình ảnh dữ tợn của giáo sư Chuột Cống giống như một thanh sắt nung đỏ cắm trong óc nó khiến nó tự ép mình thả neo cạnh con mèo thêm một lúc nữa.
Cho đến khi cây sứ ở ban công nhà đối diện rụng tới chiếc lá thứ ba mươi sáu, con chuột nhắt mới thực sự hoàn hồn.
Mèo Gấu đưa Tí Hon một quãng, cho tới cửa hang khoét sâu dưới chân tường ở góc sân chú mới lững thững quay về.
Tí Hon có thể mất mạng trong lần trở về này. Nhưng ít ra nó biết nó đang trở về với nàng chuột lang của nó và nếu chết, nó cũng biết rõ nó chết vì điều gì và vì ai. Mình còn sống sờ sờ ra đó, những mình không làm được gì cho Áo Hoa, thậm chí chẳng thể trở về với nàng. Mèo Gấu đăm chiêu bứt một sợi ria, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Chapter 48:
Tí Hon rón rén chui qua cửa hang trong tâm trạng có thể sa vào tay giáo sư Chuột Cống bất cứ lúc nào.
Nhưng ước muốn mãnh liệt của nó trong lúc này là báo cho nàng Út Hoa biết nó vẫn còn sống sau cuộc đầu tẩu bở h ơi tai xuyên qua lỗ thông hơi.
Nó muốn “bạn gái” của nó biết nó đã thoát khỏi gọng kềm của số phận cho dù gọng kềm đó có thể sẽ khép lại lần nữa, nếu chẳng may nó chạm trán giáo sư Chuột Cống trong lần trở về.
Nhưng chẳng có gì giống như Tí Hon tưởng tượng.
Đón con chuột nhắt ngay sau cửa hang là cộng đồng chuột ầm ĩ khi thấy nó xuất hiện.
Các chuột ông chuột bà giành nhau thằng bé như giành một quả táo để được bế nó trên tay và rung rung nói:
‐ Ôi, hóa ra là còn sống hả con? ‐ Ta tưởng lão Chuột Cống đã xé con ra thành nghìn mảnh rồi chứ!
Cô chuột trước đây được Tí Hon vẽ tặng bức chân dung xinh đẹp với giỏ hoa trên tay và chiếc nơ trên đầu thì siết chặt thằng bé trong vòng ôm và nhỏ nước mắt tong tong lên đầu nó, chỉ để nấc lên:
‐ Hức…, hức…
Tí Hon nhoài đầu ra ngoài khỏi cái ôm để có thể hít không khí vô phổi, và nơm nớp quay đầu nhìn quanh:
‐ Ngài giáo sư… ‐ Giáo sư gì cái lão độc ác đó! – Một chuột ông hừ giọng.
Con chuột nhắt ngạc nhiên:
‐ Thế…. ‐ Lão chưa quay về. Nhưng lần này bọn ta quyết không để cho lão yên. Lão ngồi lên đầu bọn ta thế là đủ rồi.
Cô chuột đã ngưng khóc. Hòa vào những lời đanh thép của chuột ông, cô vỗ tay lên đầu Tí Hon:
‐ Ông ấy nói đúng đó. Một chú bé tật nguyền như con mà lão Chuột Cống còn muốn hãm hại thì đúng là lão mất hết tính chuột rồi!
Ông chuột nói những lời can trường, quả cảm. Cô chuột nói những lời chí lý sâu xa. Nhưng Tí Hon không nghe hết đoạn sau.
Bọn chuột nhóc nắm tay thành vòng tròn, vừa nhảy quanh Tí Hon vừa gân cổ hò reo làm tâm trí nó đột ngột rối tung:
Thôi thì ta sẽ gọi Tên em là Tí Hon Để ngà y nào cũng thấy Em chạy nhảy lon ton…
Tí Hon nghe mặt mình nóng rang. Nó kéo tay con chuột nhóc đang ở gần mình nhất, lắp bắp:
‐ Ơ… ơ… ‐ “ Ơ’ gì kia? – Con chuột bạn vờ vịt hỏi lại.
‐ Sao… sao… – Tí Hon nghe cổ họng khô rang – Sao… tụi mày biết bài này? Nó đâu phải là bài hát… ‐ Dĩ nhiên nó là một bài thơ. Tụi tao đem bài thơ phổ nhạc. Và sửa lại một vài chỗ… ‐ Nhưng làm sao mà tụi mày… ‐ Này Tí Hon! Mày nghĩ là ở trong hang vắng một con chuột này thủ thỉ đọc thơ cho một con chuột kia thì không đứa nào trong những con chuột còn lại nghe thấy hết hả?
Chapter 49:
Nàng chuột lang không có mặt trong đám hội hè chào mừng Tí Hon.
Nàng e thẹn.
Trước đó nàng đã nghe bọn chuột nhóc ngân nga ca khúc phổ từ bài thơ nghe lỏm và nàng không muốn mình trở thành miếng mồi ngon cho những trò chọc ghẹo.
Thực ra thì Út Hoa không xem chuyện tíu tít quanh Tí Hon là quan trọng.
Điều đáng kể nhất là Tí Hon còn sống trên cõi đời và đã trở về với nàng.
Nàng rúc vào một xó tối, mặc cho lòng mình bị xâm chiếm bởi vô vàn cảm xúc. Nàng thấy trái tim mình như một quả bóng bị bơm căng và trên mặt nàng đã bắt đầu long lánh những giọt lệ.
Tí Hon bò đến bên Út Hoa ngay vào lúc nước mắt đã tắm ướt cả mớ ria mảnh của nàng chuột lang. Nó lặng lẽ đến nằm bên cạnh cô bạn gái, khẽ chạm vào mớ lông mềm mại của nàng.
Cái chạm đó, khẽ thôi, như muốn nói:
‐ Tôi đã về rồi nè.
Nàng chuột lang cũng đáp lại cái chạm khẽ của Tí Hon bằng một cú huých, cũng rất khẽ, như để trả lời
‐ Mình biết rồi! Chào mừng bạn!
Có lẽ cả hai đều muốn nói nhiều hơn thế, dù chúng chỉ nói với nhau bằng những cú chạm. Nhưng sau một biến cố trọng đại nhường kia, bao nhiêu lời vẫn là không đủ.
Như vẫn thường xảy ra, đôi khi sự im lặng lại nói được nhiều hơn.
Chapter 50:
Nhà vua Sang năm đánh mắt lên tấm lịch trên tường, xoa cằm lẩm nhẩm rồi “khè” một tiếng – theo kiểu vua:
‐ Chỉ còn mười ngày nữa thôi đấy! ‐ Là sao hả ba? – Công chúa Dây Leo nhìn nhà vua thắc thỏm hỏi, dù cô biết câu trả lời. ‐ Là sao à? – Nhà vua nhịp tay vào không khí – Là thế này này: Mười ngày nữa mà bọn chuột vẫn rúc ra rúc rích thì mèo Gấu sẽ phải ra đi!
Ông nhún vai, công chúa không rõ nhà vua đang nghiêm túc hay đang giễu
cợt:
‐ Nó cần phải học cách làm một con mèo nếu muốn sang năm được về lại nhà
ta.
Công chúa cảm thấy một điều gì đó rất gần với cảm giác mất mát. Cô nghĩ cách cứu con mèo, nhưng không tìm ra lý lẽ thuyết phục. Cuối cùng thì cô cũng lên tiếng, đau khổ nhận ra giọng mình mới yếu ớt làm sao”
‐ Con nghĩ mèo Gấu đã rất cố gắng, ba à. Nó đã bỏ thì giờ học tiếng chuột…
Nhà vua đứng lên, ông tì tay vào thành ghế khiến những cọng mây kêu răng rắc dưới thân hình bệ vệ của ông:
‐ Ba cần một con mèo biết bắt chuột chứ không cần một con mèo biết ngoại ngữ!
Thái độ của nhà vua giống như dấu chấm hết cho cuộc trò chuyện về số phận của mèo Gấu.
Hoàng hậu Năm Ngoái ngồi bên cạnh, ánh mắt đi qua đi lại giữa hai cha con một cách nản lòng.
Hoàng hậu hiển nhiên không thích thú gì với con mèo vô tích sự nhưng bà yêu công chúa. Bà không muốn công chúa buồn. Nhưng rõ ràng bà cũng chẳng xoay chuyển được gì.
Bà gượng gạo nói, khi nhà vua chuẩn bị sai chân ra khỏi phòng:
‐ Năm ngoái…
Hoàng hậu chỉ thốt lên được hai tiếng ưa thích. Đó là bà phản ứng theo thói quen, sau đó đầu óc bà tiếp tục chạy đua và trông bà có vẻ khổ sở khi truy lung các ý tưởng.
Trong một phút, hoàng hậu tuyệt vọng nhận ra những gì bà nghĩ được trong lúc này chỉ là chuyện quên đút các khay bánh vào lò nướng.
Tất nhiên sau một hồi dùng dằng, tâm trí bà cuối cùng cũng ly khai được căn bếp và nhân đó tóm bắt được một lý lẽ bênh vực cho con mèo nhưng thời gian đã lăn bánh mất rồi: nhà vua đã ở bên kia cánh cửa.
trang 1 trang 2 trang 3 trang 4 trang 5 trang 6 trang 7 trang 8 trang 9 trang 10 trang 11 trang 12 trang 13
Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh