Chapter 61:
Tiếng họa mi hót không chỉ làm kinh động nhà vua, hoàng hậu và công chúa
Những người sống trong những ngôi nhà chung quanh đồng loạt bị dựng
dây.
Những ô cửa sáng đèn.
Tiếng rèm cửa bị kéo.
Tiếng then cửa va vào khoen lách cách.
Vô số những cái đầu nhô ra từ các cửa sổ hoặc mọc lên từ các lan can.
Mèo Gấu trườn khỏi vòng tay của công chúa, lẻn xuống sân. Chú định đi tìm Tí Hon, đã bắt gặp con chuột nhắt ngay dưới gốc cát đằng. Tí Hon cũng đang đi tìm mèo Gấu.
‐ Tuyệt lắm, e! – Mèo Gấu khen, vừa lấy tay vỗ lên vai con chuột nhắt.
Con mèo đang bị kích động nên cú vỗ khá mạnh nhưng Tí Hon cũng chẳng thấy đau. Nó hớn hở:
‐ Giống tiến họa mi không anh?
‐ Giống lắm. Chim vàng anh đã trở về rồi à?
‐ Dạ. Chị vàng anh trở về cùng với chị bách thanh. Chị bách thanh dạy tụi em hót.
‐ Chim bách thanh?
Mèo Gấu tròn xoe mắt. Chú biết chim bách thanh. Đó là một loài khướu có màu xám ngọc trai, quanh mắt có viền đen như đeo mặt nạ. Bách thanh sở dĩ có tên như thế vì nó có thể nhại giọng hàng trăm loại chim. Ờ, bách thanh mà dạy có khi cục đá cũng hót được. Mèo Gấu nhủ bụng và chú chép miệng:
‐ Hèn gì!
Chú lại vỗ vai Tí Hon, lần này nhẹ hơn:
‐ Thế vàng anh bỏ đi mấy hôm nay là để mời chim bách thanh về dạy cho tụi em đấy?
‐ Dạ.
Con chuột nhắt sung sướng đáp. Mèo Gấu chưa kịp nói tiếp, đã nghe một tràng líu lo thình lình cất lên và ngay trước mặt. Tiếng hót trong trèo, nhịp nhàng và vui tai, hòa vào những tiếng họa mi khác khiến cả lâu đài như bừng sáng.
Tí Hon hót đấy. Nó đang gọi mặt trời lên.
Chapter 62:
Bây giờ thì nhà vua Sang Năm không còn lý do gì để đuổi mèo Gấu ra khỏi nhà. Theo cách thức bí mật nào đó thì chỉ có con mèo biết (cả độc giả của cuốn sách này cũng biết), kẻ thù của giấc ngủ nhà vua đột nhiên câm tiếng.
Lũ chuột trong lâu đài từ lâu rồi đã không còn cắn phá, những ngày này dường như đã kéo nhau đi đâu hết.
Thay vào đó, chim họa mi bay về trú ngụ quanh đây, đêm đêm vẫn véo von đánh thức nắng mai, dù theo nhà vua bọn chim đánh thức như thế là hơi sớm, giống như chiếc đồng hồ báo thức bị cài đặt nhầm giờ.
Khi nhà vua không còn nhướn mắt liếc lên tờ lịch treo tường vào mỗi buổi sáng, công chúa Dây Leo cảm thấy mình đang trải qua những khoảnh khắc tươi thắm nhấm của cuộc đời.
Cô mua một cây đàn ghi-ta về đặt trên bàn học, say mê tập dàn. Và cô hát, như thể cô cũng định làm một con chim họa mi.
Hoàng hậu Năm Ngoái trong khi mài mê loay hoay với đống bột nhồi vẫn thò đầu ra cửa sổ để ngắm con mèo ngoài ban công đúng vào chính giờ sáng mỗi ngày, nhưng bà đã không còn buông ra những tiếng thở dài não ruột như trước đây. Dạo này, bà nhìn vẻ lười nhác của con mèo bằng ánh mắt tán dương.
Ở bên ngoài , đêm đêm trước khi dàn nhạc họa mi cất tiếng, mèo Gấu vẫn gặp Tí Hon và Út Hoa ở dưới chân tường.
Đêm nay, Tí Hon đi lấy cơm một mình. Con mèo và con chuột vì thế đứng trò chuyện lâu hơn một chút.
‐ Em thật là hạnh phúc khi anh ở lại với tụi em.
‐ Tí Hon sụt sịt nói, chưa bao giờ nó thấy mèo và chuột gần gũi như lúc này.
Mèo Gấu cảm thấy không nên ủy mị quá. Chú cũng có cùng tâm trạng như Tí Hon, rằng chú rất vui khi ở lại lâu đài, nhưng khi con chuột nhắt thốt điều đó thành lời, chú bỗng thấy ngường ngượng.
‐ Lão Chuột Cống thế nào rồi? – Mèo Gấu lảng sang chuyện khác – Tụi em phải chuẩn bị trước khi lão quay lại. Nếu cần anh sẽ giúp một tay!
‐ Anh yên tâm! Lão sẽ không bao giờ trở lại!
‐ Sao thế?
‐ Tụi em vừa phát hiện đốm nắng vẫn rọi qua lỗ thông hơi lâu nay không còn nữa
‐ Ra là lão bị mắt kẹt trong đó. Ờ, lão béo như thế mà!
Giọng mèo Gấu đột ngột chuyển sang tâm sự:
‐ Tí Hon này!
‐ Gì hở anh?
‐ Em biết lúc này anh đang mở ước gì không?
‐ Anh đang chờ chị Áo Hoa…
Đang nói con chuột nhắt bỗng há hốc miệng. Nó đột ngột nhận ra mèo Gấu không tập trung vào câu chuyện.
Con mèo đang ngước mắt nhìn lên mái nhà đối diện, toàn thân run bần bật.
Chapter 63:
Một nàng mèo tam thể đang đứng trên nóc nhà, chỗ cao nhất, đăm đăm nhìn xuống khoảng sân.
Phía sau nàng, những chòm lá lấp lánh dưới ánh trăng bạc.
Được vây bọc giữa một quầng sáng, trông nàng lung linh và huyền hoặc như vừa bước ra từ nhưng câu chuyện cổ.
‐ Chị Áo Hoa hở anh? – Con chuột nhắt thì thầm, nó cũng bắt gặp mình đang run lên vì phấn khích.
‐ Chị ấy đấy…
Con mèo cũng đáp lại tiếng thì thầm.
Tí Hon không cúi đầu xuống, nhưng giọng nó giống như cầu nguyện:
‐ Lạy trời, rốt cuộc chị ấy cũng đã nhìn thấy những bức trang ở các góc phố…
‐ Ờ…
Mèo Gấu vẫn không rời mắt khỏi nóc nhà, nghe lòng mình nghẹn thắt. Chú chờ đợi giấy phút này đã rất lâu, đã nhúng nỗi nhớ trong bao nhiêu bình minh và bao nhiêu hoàng hôn, đã ngân lên bao nhiêu câu thơ từ đó, thế mà khi nhìn thấy Áo Hoa chú gần như không biết phải làm gì.
Hoàn toàn tê liệt, chú cứ trơ ra nhìn nàng bằng đôi mắt đỏ hoe.
Tí Hon đứng bên cạnh, hết nhìn mèo Gấu lại ngước nhìn Áo Hoa bằng ánh mắt ngơ ngác, không biết có nên mở miệng hay không.
Cuối cùng không nén được, nó khẽ hỏi:
‐ Chắc chị ấy chưa nhìn thấy anh?
Mèo Gấu như không nghe thấy con chuột nhắt. Nó vẫn đứng chon chân trong bóng lá của dây cát dằng, bất động, cả chiếc đuôi dài cũng không có dấu hiệu gì của sự sống. Chỉ có nhưng sợi ria rung lên như những sợ dây đàn.
Anh ấy làm sao thế nhỉ? Con chuột nhắt băn khoăn quá. Bất thình lình nó ngoác miệng kêu lớn:
‐ Chị Áo Hoa!
Chapter 64:
Tiếng kêu của Tí Hon lan ra trong gió, nghe lồng lộng.
Mèo Gấu như người say ngủ bị đánh thức. chúc chớp chớp mắt, đuôi chú bắt đầu hồi sinh bằng những cái vẫy hẹ.
Con chuột nhắt đã kéo chú ra khỏi trạng thái đờ đẫn vì bất ngờ và xúc động.
Nhưng ngay vào lúc chú định lên tiếng gọi nàng mèo tam thể, đột ngột một bóng mèo lạ nhô lên bên cạnh nàng.
Một con mèo đực cao lớn, màu chăn dạ, cặp mắt bắn ra những tia xanh biếc.
Cái tên thân yêu chưa kịp thốt ra khỏi miệng mèo Gấu bỗng đông cứng ngay trên môi chú.
Như thình lình bị rớt vào hố bang, mèo Gấu nảy mình một cái, người lạnh
đi.
Như vậy không phải Áo Hoa không nhìn thấy chú. Nàng nhìn thấy chú ngay từ đầu. Nhưng nàng không gọi chú, và có vẻ cũng không có ý định giáp mặt chú.
Nàng theo dấu nhưng bức tranh, chỉ để hiếu kỳ xem chú sống ra sao và nhìn chú có thể là lần cuối cùng.
Một tiếng động khẽ phía sau khiến Tí Hon giật mình quay lại. Thấy nàng chuột lang bò đến sau lung, có vẻ đang định lên tiếng hỏi, nó hấp tấp đưa tay lên miệng ra hiệu cho nàng im lặng.
Trên mái ngói, nàng Áo Hoa và chàng mèo lạ lúc này đang song vai nhau đi dưới ánh trăng, mỗi lúc một xa dần.
Chapter 65:
Sau đêm hôm đó, mèo Gấu ốm gần một tháng.
Tí Hon đêm đêm vẫn lên thăm chú, tình cờ nghe được ba câu thơ:
Tình yêu có gì?
Có hai con mèo ngồi bên cửa sổ
M ột con nguồi yên một con đổi chỗ…
Ấy là lúc con mèo Gấu bâng khuâng nhớ lại những lần chú và Áo Hoa ngồi kề vai nhau trên bậu cửa sổ ngắm mưa giăng giăng ngoài hiên vắng trong những buổi chiều se lạnh. Theo như tác giả được biết, đó cũng là những câu thơ cuối cùng của mèo Gấu.
Trong thời gian con mèo bị nỗi buồn đánh lưới, những người sống trong lâu đài nhà vua và khu vực lân cận đã quen dần với tiếng chim họa mi nửa đêm về sáng. Khi họa mi ngừng hót, mọi người biết rằng một ngày mới lại bắt đầu. Và tất cả cư dân đều tỏ ra hài lòng với loại đồng hồ báo thức ngược đời đó.
Câu chuyện kể về các con vật đáng yêu này đến đây kể như là kết thúc. Nếu như có điều gì cần nói thêm, đó là tác giả muốn tiết lộ nơi xảy ra câu chuyện mà các bạn vừa theo dõi không phải là cung điện nhà vua như tác giả vẫn lặp đi lặp lại từ đầu đến giờ.
Đó chỉ là một ngôi nhà bình thường như mọi ngồi nhà khác, chẳng phải lâu đài gì sất. Nhà vua Sang năm thực ra là một tài xế xe tải. Hoàng hậu Năm Ngoái – một phụ nữ sống bằng nghề làm bánh. Còn công chúa Dây Leo chắc chắn là một cô bé đang học lớp 11.
Sở dĩ tác giả cứ bô bô lên “ nhà vua, hoàng hậu và công chúa” chẳng qua do tác giả nghe lóm được câu nói của chuột nhắt Tí Hon khi nó rủ nàng Út Hoa về nhà trong lần gặp gỡ: “Bạn đi theo mình. Mình sẽ kiếm thứ gì đó cho bạn ăn”. Lúc đó nàng chuột lang tò mò hỏi lại: “Nhà bạn ở đâu?”, và con chuột nhắt láu lỉnh vểnh ria lên, kiêu hãnh đáp: “Mình đang ở trong cung điện của nhà vua”.
Tất nhiên là con chuột nhắt ba hoa. Nhưng trong tình yêu, thỉnh thoảng ba hoa một chút cho đời thêm hương vị củng chẳng chết ai. Thành thật quá, như chàng mèo Gấu, làm cuốn sách này kết thúc theo cái cách tác giả chẳng thích chút nào mặc dù phải thừa nhận rằng chính tình yêu đẹp đẽ của chú đã điều chỉnh hành vi của một con mèo theo cái cách không ai có thể ngờ tới.
Một tình yêu như vậy từ một con mèo (hay một con người) luôn tỏa ra thứ ánh sáng lóng lánh mà với nó bất cứ ai cũng có thể tạo nên phép màu cho thế giới này. Bạn có nghĩ vậy không?