Posted by : Unknown Thứ Năm, 4 tháng 4, 2013



Tuổi Thơ




Cuộc sống của những bề bộn học hành và công việc đôi lúc khiến người ta chìm vào một mớ trống rỗng tận sâu trong tâm hồn để rồi chẳng biết mình đang cần gì, muốn gì và mình sẽ phải làm gì. Những lúc ấy lại thèm lắm tiếng cười đùa của lũ bạn hàng xóm, muốn quay về cái khoảng đất trống năm nào mà lắng nghe tiếng ve vào buổi trưa hè hay tiếng dế râm ran mỗi đêm. Nhưng rồi cũng chợt nhận ra mơ là thế, ước là thế nhưng hoài niệm và cuộc sống thực tại là những biên giới nào đâu có điểm chung. Hụt hẫng…
Không còn nhớ nỗi bao lần trong đời mình, tôi đã tìm đến nhà ga ấy- nhà ga mang tên kí ức để hỏi mua một tấm vé đi tuổi thơ. Nhưng người soát vé bao giờ cũng hững hờ buông một câu “Hết vé!”


"Tuổi thơ tôi nghiêng nghiêng một góc trời
Dòng sông xanh và cánh cò bay lả
Những đồng ruộng xanh non màu lá
Đàn bò con quẫy đạp những trưa hè.
Tuổi thơ tôi mát ngọt những ly chè
Nơi phố huyện từng phiên chợ sớm
Ấm áp lời ru, dịu dàng từng câu chuyện
Mẹ và bà giỗ giấc ngủ bao đêm."
Bất giác, tôi thấy giật mình trước những ngày còn thơ dại đã đi qua trong cuộc đời. Đã từ rất lâu, lâu lắm rồi, tôi không “tua” lại những thước phim của tuổi thơ, lâu lắm rồi, tôi không tìm lại những kí ức của một thuở hồn nhiên, trong sáng, lâu lắm rồi, tôi không biết mình đã đi qua những tháng ngày ấy từ lúc nào …
Ngày ấy:
Đã không biết bao lần trong giấc mơ mỗi đêm, những kí ức tuổi thơ lại chập chờn như hiện hữu, như lắng đọng, như chờ đón kí ức của chính tôi.
…Ở nơi ấy tôi có một người ông mà sẽ chẳng bao giờ tôi tìm lại được trong cuộc đời thực này, sẽ mãi mãi chỉ là những kỉ niệm, những nhớ nhung của một đứa cháu mà thôi. Vẫn còn đó những con búp bê, những viên bi mà ông từng xếp vào cặp chỉ để đứa cháu chịu đến lớp. búp bê hôm nay áo đã sờn, những viên bi của ngày xưa đã phai màu thời gian nhưng những gì đã qua như vẫn còn đó và được xếp gọn gàng trong một ngăn kí ức mang tên “ông tôi”, cạnh bên nụ cười hiền hòa, cái xoa đầu thật nhẹ, và khi ông chờ thật lâu trước ngõ chỉ để đón tôi mỗi ngày đi học về, để được thấy tôi cười lộ hàm răng sún đi 2 chiếc răng cửa. Khi ấy, tôi không để ý kỹ nhưng bây giờ nghĩ lại, tôi chắc rằng lúc đó ông tôi đang cười, nụ cười hiền hòa như một ông tiên bước ra từ truyện cổ..
…Ở nơi ấy tôi có một người mẹ để yêu thương, chăm sóc và vỗ về. Giấc mơ trưa của đứa trẻ nhỏ chứa đầy những trìu mến hòa trong lời ru của mẹ, những giấc ngủ mộng mị sẽ không còn đáng sợ nữa bởi con biết con luôn có bàn tay mẹ kề bên. Hay giống như những mẩu chuyện mà bạn có thể bắt gặp đâu đó trên báo, khi tôi sốt cao, mẹ phải tất tả cả đêm, cứ chốc lại chạy sang giường tôi, lại sờ lên trán xem tôi có đỡ chưa. Những mẩu chuyện ấy không ở đâu xa cả, nó bắt đầu từ mỗi gia đình mà đôi khi chúng ta không thể nhận ra, chỉ đến lúc ai đó kể lại những điều họ thấy, họ nghe, chúng ta mới giật mình và nhận ra những hạnh phúc nhỏ bé mà ta đang được hưởng. Cạnh những hạnh phúc sẽ là những tảo tần, yêu thương mà mẹ hết mực dành cho ta. Vậy mà:


“Đã có lúc con quên màu tóc mẹ
Đã một thời dãi nắng dầm sương
Có có lúc con quên nhìn trán mẹ
Còn bao yêu thương dù con đã lớn khôn rồi
Có lúc con quên nhìn dáng mẹ
Chợt quạnh hiu ngày con bước vào đời
Có lúc cho quên thời gian qua
Đường con càng xa, vòng tay mẹ ngắn lại…”
…Ở miền kí ức ấy tôi có những đứa bạn cùng trang lứa, cùng lớn lên nơi miền quê lam lũ. Kí ức gọi về những khi cả lũ kéo nhau ra bãi đất cạnh nhà mà bắn bi, bán đồ hàng; nhớ những chiều gió lộng cứ loanh quanh chạy theo mấy thằng con trai đi thả diều. Cánh diều ngày ấy chỉ đơn giản là mấy thanh tre uốn cong, vài tờ giấy tập dán lại, gắn thêm sợi dây cước lam màu…ấy vậy mà hấp dẫn đến kì lạ. Rồi những khi giận dỗi nhau mà chia làm 2 phe: con trai và con gái để tha hồ “đả kích” phe kia. Những cuộc cãi vả sẽ kết thúc bằng việc đàm phán hòa bình, rồi đám trẻ sẽ lại nô đùa trên những cánh đồng vàng ươm màu nắng. Đôi khi, chỉ cần bỏ qua những lỗi lầm là ta đã có thể sống bao dung hơn nhưng người lớn khi gặp những vấp váp, cãi vả trên cuộc đời lại bắt đầu hằn học nhau, đánh nhau. Sao không như một thời thơ dại? Một tiếng cười, một cái nắm nay cũng có thể xoa dịu đi những cuộc tranh cãi.



…Ở nơi ấy tôi có những ước mơ – dù cho với người lớn nó có là xa vời nhưng đó mãi là những hoài niệm đẹp về những gì mà chúng tôi đã yêu và đã mơ. Ngày ấy có đứa thì mơ mình là bác sĩ, được khoác trên mình chiếc áo trắng phau, có đứa muốn bay lên cung trăng cùng chú cuội, hay có đứa đơn giản chỉ thích “con Tũn cạnh nhà mai mốt trở thành vợ” nó. Vậy đấy, vô tư, chẳng lo chẳng nghĩ , chẳng bận tâm những thân yêu bên cạnh, chẳng màn tới những tính toán của cuộc sống cơm áo gạo tiền ồn ào.



Khi bé, những suy nghĩ ngây ngô đôi lúc khiến người người lớn phải bật cười, như ăn hạt trái cây vào bụng liệu có mọc cây không. Mẹ bảo rằng có, bà lại bảo không đâu, nó không mọc trong bụng mà mọc trên đầu cơ đấy. Những lời chọc ghẹo của người lớn, con nít nghe cứ tưởng là thật, rồi lo sợ, rồi mếu máo và khóc.
Khi bé, ai cũng ham chơi hơn ham học, con nít là thế, luôn làm những gì mình thích, những gì khiến mình cảm thấy vui vẻ, vô tình một cách ngây thơ bỏ qua cảm nhận của người lớn. Ngày trước, vì lơ là việc học mà bị điểm kém, về nhà khiến mẹ buồn và khóc, lúc đó mới thấy mình chưa ngoan. Nhưng có sai mới biết mình cần làm thế nào cho đúng. Con người chẳng phải trưởng thành từ những sai lầm và thất bại đấy thôi.
Khi bé, ai cũng tin vào những câu chuyện cố tích, tin vào ông Bụt bà Tiên, tin vào cả ông già Noel. Năm nào cũng trông cũng đợi ngày giáng sinh để được nhận quà. Tối hai mươi bốn là lon ton xách chiếc giày để đầu giường, cầu nguyện và chờ đợi. Khi ấy, có bao giờ nghĩ rằng, ông già Noel ấy, không ở đâu xa, chính là ba mẹ nuôi ta lớn từng ngày.
Khi bé, ta tin tưởng và ta sống không hoài nghi. Vì cuộc đời trong đôi mắt trẻ thơ sẽ bắt đầu bằng những gam màu rực rỡ: màu vàng của nắng, màu xanh của cỏ cây, màu bạt ngàn của biển. Trẻ con không biết hồ nghi, trẻ con sống vì những điều chúng thích, trẻ con vui cười khi chúng hạnh phúc, trẻ con khóc khi chúng buồn. Những cảm xúc không bị che giấu bởi những chiếc mặt nạ mà khi lớn lên rồi ai cũng phải đeo..
Có lẽ, bạn sẽ thấy một phần tuổi thơ của mình trong tuổi thơ của tôi. Có lẽ, tuổi thơ của bạn sẽ khác hơn, đẹp hơn và màu nhiệm hơn như thế. Nhưng dù là một tuổi thơ như thế nào đi nữa, thì tôi tin đó là khoảng thời gian êm đềm, không lo nghĩ, không toan tính cho những điều sẽ đến, là khoảng thời gian của những kỉ niệm ngọt ngào, “cứ yên bình nhặt nhạnh những niềm vui”…



Bây giờ:
Đêm nay tôi bước vội khỏi nhà
Đến nhà ga, xếp hàng, mua vé
Lần đầu tiên trong nghìn năm
Có lẽ
“Cho tôi xin một vé đi tuổi thơ
Vé hạng trung”
Người bán vé hững hờ
Khe khẽ đáp
“Hôm nay hết vé”
(Thơ Robert Rojdesvensky)


                                                                                      Bài sưu tầm: Liss Kull Ken





Leave a Reply

Subscribe to Posts | Subscribe to Comments

- Copyright © Huyền Thoại Blog - Hatsune Miku - Powered by Blogger - Designed by Johanes Djogan -